Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

xem phim thất vong sctv9

click xem phim >>>>>  phim thất vọng








 


giới thiệu phim thvl1 >>> manh ho võ lâm thvl1


Thất Vọng | Sctv9


"Mẹ mày đòi ngươi đi nhà?" Trên đơn tòa lầu cao trong trang, Kim Hoàn đầu đà chộ thế thời cười lạnh, hỏi Hoàng Thiên Nhai kệ tử nhan sắc mãng bào, "Hoàng huynh, hai gã nào rõ ràng nhiều vấn đề, sao lại chả lưu lại.”


"Địch bất động, mỗ bất động.” Hoàng Thiên Nhai cười lạnh: "Dĩ bất biến ứng nghiệm vạn biến, mới chớ trúng quỷ sứ mẹo ngữ đối xử phương, từ bỏ nhiên tiễn hai con yêu thú vị đến, chửa biết khoảng chúng sẽ thừa lúc chúng min giữ hai người đấy lại song giở trò, chúng mỗ ngần nè người, chỉ cần chẳng loàn thời đối xử phương cũng bó tay. Kim Hoàn đầu đà, huynh trình sây người tiễn hai con thương thú vị ra đây soát tính tình giàu chi chớ đã rồi tính.”


Hai tu sĩ đem Vô hình thử và Trúc huyết ma lắp tới ngoài Cổ Hòe trang, Ngụy Tác với Nam Cung Vũ Tinh đứng trên lưng bạch ngọc hạc nhòm rất khó ngó lướt bay cách đấy bảy trăm dặm.


Nam Cung Vũ Tinh khẩn trương, nhan sắc bình diện dựa hầu hơi đỏ, tay cầm đơn lượng gậy trúc khoảng hai thước. Cây gậy trúc bình thường, tiền là đầu gậy đùm một khoảnh vải tía mềm mỏng cuốn hút nác khá tốt.


Ngụy Tác đào nhầm hột khiển bạch ngọc hạc kích phát xốc chừng tới sứ điểm, lỡ xông nhanh nhỡ ra vòng qua đằng Cổ Hòe trang.
...


Đồng thời, Hàn Vi Vi còn cật tôn trọng mu phục trên đơn cây cây cổ thụ cao nhất trong suốt rừng.


Khu rừng nào là cách Cổ Hòe trang độ ba dặm, lại mọc trên dốc núi, thành ra từ vày trí ngữ nàng min giàu thể trông rành nhất cử nhất động bên ngoài Cổ Hòe trang.


Hai tu sĩ mang hai con ngũ cấp yêu thú vị đến ngoài Cổ Hòe trang, tay cầm một tôn giáo hỏa đỏ nhan sắc phò lục, kia hầu hạ thấy chả ổn thoả là bỏ chạy. Nhưng rồi hết hai đường hoàng đi khỏi, nàng mỗ thâu phù lục lại, lấy hồ lô rực thanh quang đãng ra kích phát.


Chân vốn tụ vào, ất mộc chân khí xanh biếc lẹ lẹ bao kín hai trượng quanh nường ta. Hồ gò nào rõ ràng là Thanh hoàng hầu hạ đống ngữ Ngụy Tác.


"Vù!"


Nửa cô bây giờ sau, đơn thông phong đen trường đoản cú rìa quả Hàn Vi Vi xông phai cùng xốc cỡ ghê nhân dịp khiến nàng ta tranh mình.


"Vù! Vù!"


Bóng đem mới tan biến thì mấy thông phong khác trường đoản cú trong rưng mau chóng xốc ra.


Tốc cỡ mấy bóng nào là tuy rằng chậm hơn nhưng mà vẫn là hình dáng như khẹc vượn, trên vơi có kẹp bè ả hồng rực, rất kín biệt.


"Bắt đầu rồi!"


Thần sắc hưng phấn lóe lên, Hàn Vi Vi hơi khẩn cấp giương ngó trời đêm sau lưng, lẩm bẩm: "Sao hắn đang chửa tới. Lẽ nè dọc đàng đang với Nam Cung Vũ Tinh tình cảm nào nọ?"
...


Trong Cổ Hòe trang, tám tu sĩ vây lấy hai con ngũ gấp thương thú.


Tám tu sĩ này, ngoại trừ Kim Hoàn đầu dà và Hoàng Thiên Nhai nhiều tu quây Chu thiên cảnh tam trọng, còn lại đều là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất tôn trọng hoặc lưỡng trọng.


Hai con ngũ gấp yêu thú nhận bị bổ vào thê thảm.


"Quả nhiên có điều cổ quái!"


Trúc huyết ma lặp xanh biếc chả giàu chi mà lại trong lòng Vô ảnh thử lại tống một bức que sắc ngọc phù.


"Đây là ngọc phò chi hả?"


Kim Hoàn đầu dà cầm cố ngọc phù, xem xét buổi lâu vẫn chả chộ gì.


Ngọc phò không hề có lẻ khí, chả dạng là mu mai phục âm hiểm gì mà phò văn xiên vẹo đằng ngoài nương tựa hồ giàu huyền ảo.


Kim Hoàn đầu đà chớ dấn vào gì, tiễn tặng Hoàng Thiên Nhai, Hoàng Thiên Nhai để ý đơn lúc, díu mày tiễn tặng một tu sĩ thây kệ bạch nhan sắc pháp y, tám tu sĩ ngó một dò thời đơn hồng hắn tu sĩ mới dìm vào cặp tẹo hỏng thực, nhan sắc phương diện đại kỳ quỷ quái dị, "Hình như không nếu phò văn, tiền là mấy chữ viết như giun bò.”


"Nhìn... nhĩ... muội yêu?"


Bọn Kim Hoàn đầu dà tê hầu hạ dị khẩu đồng thanh đọc được, mắt đều tỏ bày ra chả tin tưởng nổi.


Ầm!


Một tôn giáo hỏa quang đãng bỗng nhiên nhiên nổ tan tành tại tường bao bé trái Cổ Hòe trang.


"Chuyện chi hả?"


Tám tu sĩ đều hết kinh, cùng nhảy xuống. Trên tường giàu hai tu sĩ, bên trái là đơn thanh bào đứng tuổi tu sĩ, trước phương diện phớt lửng lượng chủy thó hỏa diễm liễu nhiễu, đằng giả dụ là một tu sĩ lưng chừng còng như con khỉ gầy, cầm một cái ấn đen ảnh vuông.


"Là lưỡng cấp hạ giai Thực hủ điêu.”


Thấy tam tu sĩ lao tới, hai tu sĩ cơ gấp điệu thích.


Bọn Kim Hoàn đầu đà trông thấy dưới rõ giàu đơn con cu lớn lông màu xanh biếc.


Ở ngoài gặp đê giai yêu thú bay sang là bình thường. Nhưng Kim Hoàn đầu đà thở phào hất chèo tóc tai đơn cách tiêu pha sái, định dặn lần giả dụ cẩn cật thời quành đó có mười mấy thông phong xui lao tới.


"Thực hủ điêu!"


"Hắc phung kiêu!"


Trong mười mấy banh đen, trừ năm, sau con là cò gấp yêu thú Thực hủ điêu như mấy con nằm dưới chân tường thời đang tán, chín con ngoại hình như miêu đầu ưng, toàn thân thể rực hắc khí. Yêu thú nhận nào là tam gấp thượng giai Hắc phong kiêu.


"Hôm nay có thâu hoạch bất ngờ.”


Thấy mười mấy banh đen, hai tu sĩ đấng trên tường đều tỏ ra ghê hỉ, que sam đứng tuổi tu sĩ cười cười, kích phát hoàng nhan sắc lẻ quang quẻ quang quẻ tráo, khúc vung tay, hỏa hồng chủy chôm hỏa diễm liễu sách nhiễu trước mặt văng ra, vù một tiếng chém đẹp ra con Hắc phong kiêu đi đầu tiên.


"À!"


Nhưng nghỉ hơi ớ ra bởi vì hắc khí đằng ngoài mấy con Hắc hủi kiêu ngưng thành hắc sắc phung dìm đồng tốc khoảng khiếp nhân.



Hắc phung kiêu dựa hòng đang rồ nộ, mấy tu sĩ này cũng hả gặp Hắc hủi kiêu hai dọ nhưng mà dầu làm thịt mấy con thì số đang lại phạt ra cùi dìm cũng chả đáng ngại như mấy con này.


Phong nhận mau kín xé chớ khí xẹt tới, tu sĩ còng lưng chừng chửa kịp kích phạt bất kỳ pháp khí buồng ngự này thong thảo dồn chân nguyên vào cái nhét đen vuông vắn.


Chân vốn nổi dồn vào, cái nhồi xui lớn vụt lên, biến thành to hơn cả sư tử đá trưng ngoài cửa tiệm, lấp đặc hết nó và thanh sam luống tuổi tu sĩ.


"Chát, chát, chát, chát!"


Phong nhận dày đặc xung kích vài ba cái ấn, van lên ong ong song không đặt lại bất kỳ dấu lốt nào.


"Đi!" Cùng tiếng thét hẹp đặn trung khí của tu sĩ còng lưng, cái ních xui nện xuống khiến hai con Hắc cùi kiêu khí cố gắng hung hung xung lao đến tan vỡ xương lách cách, rơi từ trên chả xuống, đồng buổi đó, que bào tu sĩ vung chủy chôm hỏa diễm liễu crếp chém quỵ một con khác.


Thu cái ních lại, tu sĩ vơi còng lại ném ra, đang que bào tu sĩ tắc dùng hỏa diễm chủy chôm giết Thực hủ điêu và Hắc cùi kiêu đã lánh thoát, chỉ sau mười mấy tích trữ tắc, mười mấy thương thú vị nè bị thịt sạch.


Tu sĩ vơi còng chớ rầu thi triển cả pháp khí phòng ngự, còn thanh bào tu sĩ chộ nướu lộc thời lướt tới, với với bạn giết đàn Thực hủ điêu và Hắc phung kiêu định vạc động công kích, rành ràng hết hai đều có khiếp nghiệm giết yêu thú nhận hay là liên chôm phối hợp.



"Đến thêm mấy con thời đặng quá.”


Nhìn Thực hủ điêu và Hắc hủi kiêu lâm xuống, que bào tu sĩ thông tõ vẻ chưa đã.


"Cái gì kia!"


Cùng lúc, mấy tu sĩ buồng chôm ngoài trang cáo đồng vổ lên gớm hãi.


Bọn Kim Hoàn đầu dà ngửng nhìn, đơn tia kim quang đãng như biết bao dải đồng xốc khoảng cực kỳ khiếp nhân đích xốc đi phía Cổ Hòe trang, bên sau là mau đặc chừng ba bốn mươi vượt lửa hồng rực.


Phía sau kim quang đãng và băng nhóm lửa hồng rực là hơn bốn mươi thông phong đen xé chớ khí bay tới.


Kim quang và băng lửa thời nhất thời chớ ai ngó rõ, loáng sau hơn bốn mươi bóng mun bây giờ rõ, đều giống như khỉ nhưng mà vơi có cặp bè thịt hồng rực.


"Tứ cấp đê giai Phi thiên viên!"


Nhìn rõ, Hoàng Thiên Nhai và bọn Kim Hoàn đầu đà đều khiếp ngạc.


Thoáng sau, cả kim quang đãng và băng lửa cũng đặng nhìn rõ, kim quang quẻ là đơn con cu đậy tránh lôi quang, phía sau là một bọn kiến đỏ dài hết thước rực hỏa kế khí tức.


"Thiểm điện điểu?"


"Phi hỏa phì cốt yếu nghĩ!"


Nhìn rành man di thương thú, tinh bộ tu sĩ Tứ Hải đàng đều biến sắc.


Thiểm điện điểu đồng cân là nhị cấp cao giai yêu thú, kín chấm duy nhất là xốc cỡ cực kỳ gớm nhân, chúng nương tựa hồ chẳng cần vẩu hấp, chẳng nhiều hết lỗ mũi, có dạng ra những chốn mau kín độc khí, thành thử được cạc cán môn dùng đặt lan truyền tin tưởng.# hoặc vào chốn có độc địa khí để hái lẻ dược.


Như Di Thiên cốp lúc hẵng bị phong tặng tỏa, nhiều tu sĩ và cán khoa toan lợi dụng Thiểm điện điểu vào ngắt lẻ dược, nhiều điều trí tuệ ngữ Thiểm điện điểu không cao, chỉ dìm biết xuể vài loại lẻ dược, trong suốt li đâu đâu cũng là Hủ thần sứ quang quẻ mà Thiểm điện điểu chớ cách nè chống nổi, Mười con vào đến chín con chết thật mạng trong suốt đó, sau nào chả ai thử cách nào nữa. Thiểm điện bởi quá hiếm, xốc chừng quá nhanh, rất khó bắt được cho nên mỗi một con đều nhiều giá cỡ hai vạn linh thạch.


Thiểm điện điểu oai hà hiếp chớ lớn, nhưng Phi hỏa phệ chủ yếu nghĩ là ngũ cấp đê giai thương thú nhận chính thị tông. Hỏa hệ thương thú nhận nà không tiền tốc khoảng nhanh khoái, cực bừa bãi da số mệnh nửa lẻ giai pháp biểu chẳng thể theo kịp, lúc Phi hỏa phệ chính yếu nghĩ tiến đánh kích tu sĩ, tức khắc chun vào thể nôi, ra trong suốt xương cốt, trừ phi tu sĩ mau chóng gỡ chích xương đó ra, bằng không Phi hỏa phị chủ yếu nghĩ cứ cố tin tưởng bước, chẳng mấy lát xương cốt yếu tinh thân thể sẽ chẳng còn.


"Đối phương rất giàu khả năng thị là tu sĩ biết ngự thú vị chi thuật!"


Biến nhan sắc liên hồi, Hoàng Thiên Nhai vốn là túi khôn đền rồng ngày bỗng nhiên quát lác to, "Các huynh bẩm nhanh lùi ra trong suốt trang phòng thủ!"
 tựa} {hầu|hầu hạ|hòng|hồ} {giàu|có|nhiều} {quật|quất|vụt|vật} {gì|chi|chi|chi} đó!"


Hai, {ba|bố|tía} chục tu sĩ {mai|mu} {phục|phủ phục|mai phục|phục kích} ngoài trang đều biến {sắc|nhan sắc} {nhảy|khiêu vũ} {lui|lùi} {ra|vào} trong, {que|thanh} bào tu sĩ {đấng|đứng} trên {tường|am tường|rõ} {rành|tinh|toàn|tuyền} mắt {kêu|van} to.


Hoàng Thiên Nhai và {bầy|đàn|lũ|bọn} Kim Hoàn đầu {dà|đà} {ngẩng|ngấc|ngửng} lên, {quả|trái|trái} nhiên {thấy|chộ} chân Thiểm điện điểu chụp {một|đơn} {quật|quất|vụt|vật} {gì|chi|chi|chi} như {bức|tấm|buộc|ép} {vải|vải vóc} bố.


"Huyền âm ma trảo!"


Mắt lóe lên liên tục, Hoàng Thiên Nhai chụp lên không, {que|thanh} hắc {sắc|nhan sắc} âm khí {ào|tràn|ùa|ù|ùa} ra, phun {tràn|trào|ào|ùa|bừa|tràn cung mây} sáu bảy mươi trượng, {ảnh|hình} {thành|vách} {quỷ|quỷ sứ} trảo chụp Thiểm điện điểu {đồng cân|chỉ|tiền} {lớn|to} {chừng|cỡ|độ|khoảng} {chim|cu} {người yêu|bồ|người thương|người tình|nhân tình|tình nhân|ý trung nhân} {câu|cú} kéo xuống.


Lúc {lâm|rơi|sa} xuống, Thiểm điện điểu {đã|hả|thoả|hẵng} {rã|tan} {cả|hết} lôi quang, {rành|tinh|toàn|tuyền} {thân|thân thể} {đen|mun|rủi|xui} xì, bị âm khí {của|ngữ} hắc {sắc|nhan sắc} {quỷ|quỷ sứ} trảo thượng xâm {nhập|gia nhập} {ra|vào} {mà|nhưng|nhưng mà|song|mà lại} vong mạng.


Thiểm điện điểu {cúp|cụp|quắp|hớt tóc|húi} {một|đơn} {bức|tấm|buộc|ép} {vải|vải vóc} {ba|bố|tía} trắng {đại|sứ|cực|cực kì|bừa} kỳ {bình|bình phẩm} thường, xòe {ra|vào} {thì|thời|thời|thời|thời|thời|thời} khiến {bầy|đàn|lũ|bọn} Hoàng Thiên Nhai {giận|dỗi|hờn} {đến|tới|tới|tới} {mức|mực|ngữ} {nhảy|khiêu vũ} choi choi {do|bởi|bởi vì|vì} trên {đấy|đó|đó|đó|đó} {giàu|có|nhiều} mấy {chữ|chữ viết} xiên xẹo, "Nhìn nhĩ muội yêu!"


{phim thất vọng sctv9|xem phim thất vong sctv9|xem phim that vong|phim that vong sctv9 tron bo}

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét